
Công việc hiện tại của chị là gì, và điều gì khiến chị gắn bó với nó lâu đến vậy?
Tôi đang làm trong lĩnh vực chăm sóc người cao tuổi. Nghe thì tưởng nhẹ nhàng, nhưng thật ra không dễ đâu (cười). Mỗi cụ là một tính cách, một câu chuyện. Muốn làm được phải có tâm, chứ không chỉ làm cho xong việc. Người già họ cảm được sự chân thành. Tôi luôn nghĩ, mình đang chăm cha mẹ của người khác như cách tôi muốn người khác chăm cha mẹ mình vậy.
Công việc này vất vả, nhưng cũng là niềm vui của tôi. Nhìn các cụ cười, nghe họ kể chuyện đời, tôi học được nhiều lắm về sự kiên nhẫn, về tình yêu và cả cách đối diện với thời gian.
Được biết chị là mẹ đơn thân. Chặng đường đó chắc hẳn không hề dễ dàng?
Khó lắm chứ. Khi chồng mất, hai con tôi lúc đó mới 4 tuổi và 2 tuổi. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác trống rỗng khi nghe tin ấy như cả thế giới sụp xuống. Nhưng rồi tôi nhìn hai đứa nhỏ đang nằm ngủ, tự nhủ: “Không ai thay mình nuôi chúng được. Mình mà gục, tụi nhỏ sẽ ra sao?”

Từ đó, tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ. Ban ngày đi làm, tối về nấu ăn, dạy con học, rồi lại lo cho cha mẹ già. Có khi mệt quá chỉ muốn ngã xuống, nhưng nghĩ đến con, tôi lại đứng dậy. Giờ hai đứa đều ngoan và học giỏi. Nhìn con trưởng thành, tôi thấy mọi hy sinh đều xứng đáng.
Nhưng không chỉ mất chồng, chị còn từng đối diện với căn bệnh hiểm nghèo?
Đúng vậy. Khi chồng mất chưa lâu, tôi đi khám thì bác sĩ nói tôi bị ung thư. Bác sĩ nói nhẹ nhàng mà như sét đánh: “Thời gian sống của con có lẽ chỉ còn vài tháng.” Tôi như chết lặng. Tôi không sợ chết cho mình, mà sợ hai con mồ côi cả cha lẫn mẹ.
Tôi khóc nhiều, rồi im lặng. Nhưng sáng hôm sau, tôi tự nói với mình: “Phải sống. Dù chỉ một ngày nữa thôi, cũng phải sống vì con.”. Mỗi lần đi xạ trị, tôi một mình bắt ba chặng xe buýt và tàu điện để đến bệnh viện. Có hôm người mệt rã rời, muốn ngất giữa đường, nhưng vẫn cố đi tiếp.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy đó là kỳ tích. Bác sĩ nói tôi chỉ sống được vài tháng, vậy mà giờ đã 12 năm trôi qua. Tôi vẫn khỏe, vẫn làm việc, vẫn cười. Có lẽ ông Trời thương người biết cố gắng.
Điều gì đã giúp chị vượt qua được tất cả?
Chắc là tình thương. Thương con, thương cha mẹ, và thương chính mình. Khi yêu thương đủ nhiều, mình sẽ mạnh mẽ hơn. Tôi không cho phép bản thân buông xuôi, vì tôi biết, phía sau mình là hai đứa nhỏ đang cần mẹ.

Tôi cũng học cách biết ơn cuộc sống. Mỗi sáng thức dậy, tôi tự nói: “Mình còn thở, còn đi được, còn nghe tiếng con cười vậy là quá đủ rồi.”
Ngoài công việc, chị còn được biết đến là người sống tích cực và hay giúp đỡ người khác.
Tôi nghĩ đơn giản thôi. Tôi từng rơi xuống đáy của cuộc đời, nên hiểu cảm giác đó. Nếu có thể, tôi muốn là người chìa tay ra cho ai đó khi họ cần. Giúp người khác không phải vì mình có nhiều, mà vì mình biết cảm thông. Một lời hỏi thăm, một bữa ăn, một sự lắng nghe, đôi khi đủ để ai đó có thêm động lực sống. Tôi tin rằng, cho đi là một cách để mình chữa lành chính mình.

Là người phụ nữ “ba vai” vừa làm mẹ, vừa làm cha, vừa là trụ cột, chị có khi nào thấy mình kiệt sức không?
Có chứ (cười). Tôi cũng là con người mà. Có lúc quá tải, tôi mê ca hát để xả stress. Tôi hay nói đùa: “Không ai nghe cũng hát, vì hát là để thở.” Mỗi lần hát, tôi như được sống lại nhẹ lòng và vui hơn. Có lúc, tôi mệt đến mức chỉ muốn gác lại tất cả, nhưng rồi nghĩ đến hai con, nghĩ đến cha mẹ, tôi lại tự nói: “Cố thêm chút nữa thôi.”
Nhìn lại quãng đường đã qua, chị thấy mình thay đổi thế nào?
Tôi thấy mình trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và bình an hơn.Ngày xưa tôi hay lo, hay sợ. Giờ thì khác. Tôi hiểu rằng, mỗi người đều có số phận riêng, và việc của mình là sống tử tế trong phần đời được ban tặng. Tôi không chạy theo vật chất hay danh vọng. Tôi chỉ mong bình yên, con ngoan, cha mẹ khỏe thế là đủ.

Nếu được nhắn gửi điều gì đó đến những người phụ nữ đang gặp khó khăn, chị muốn nói gì?
Tôi chỉ muốn nói một câu thôi: “Đừng bao giờ bỏ cuộc.” Cuộc đời có thể rất nghiệt ngã, nhưng nếu mình kiên trì và giữ lòng tin, phép màu sẽ xuất hiện. Tôi là minh chứng cho điều đó.
Khi bác sĩ nói tôi chỉ sống được 6 tháng, tôi vẫn ở đây sau hơn 12 năm, vẫn làm việc, vẫn cười và vẫn yêu đời. Nên dù hôm nay bạn có đang khổ thế nào, hãy tin rằng ngày mai sẽ khác.
Nhìn chị Cao Thủy hôm nay, một người phụ nữ vừa đi qua bệnh tật, mất mát, vừa là trụ cột của gia đình, vẫn giữ nụ cười hiền và ánh mắt lạc quan mới hiểu rằng hạnh phúc không phải ở chỗ có bao nhiêu, mà là biết đủ, biết yêu và biết sống.

“Tôi không có gì nhiều, chỉ có một trái tim biết yêu thương và đôi tay sẵn sàng giúp đỡ. Sống vui, sống khỏe, sống tận hưởng đó là món quà lớn nhất mà tôi tự trao cho mình.” - Cao Thủy
Link Facebook: https://www.facebook.com/cao.thuy.938113